Nửa đêm thấy cánh cửa phòng ngủ mở toang, tôi hoảng hốt đi tìm chồng.
Chào Huyền, tác giả bài viết “Biết bao đêm, chồng mặc áo chú rể lang thang ngoài đường đòi đón dâu”. Đọc tâm sự của bạn, tôi thấy mình trong đó, vì tôi cũng từng trải qua những khó khăn tương tự khi chăm sóc một người mắc bệnh về trí não. Tôi kết hôn năm 24 tuổi với chồng hơn 8 tuổi, là giảng viên trong trường tôi làm việc. Sau gần một năm yêu nhau, chúng tôi đã có hai con sau 4 năm kết hôn. Chồng tôi rất hiền lành, được sinh viên quý mến và hai con rất yêu thương. Tuy nhiên, sau 6 năm hôn nhân, khi con trai thứ hai mới 2 tuổi, gia đình tôi đã trải qua một thảm kịch.
Chồng tôi bị điện giật và ngã từ tầng 3 khi đang sửa mái ban công. Tôi đang đi siêu thị cùng các con thì hàng xóm thấy sự việc và nhanh chóng đưa anh đi cấp cứu. Tôi ngồi suốt 8 tiếng ở bệnh viện, lo lắng và sợ hãi. Khi bác sĩ thông báo chồng tôi đã qua cơn nguy hiểm, tôi nhẹ nhõm nhưng lại nhận tin anh bị tổn thương não, để lại di chứng. Con gái lớn của tôi khóc và nói: “Mẹ ơi, mẹ chữa bệnh cho bố đi. Không có tiền thì bán nhà chữa bệnh cho bố.” Hai tháng sau, chồng tôi ra viện nhưng không thể dạy học do mất trí nhớ và thường nói lảm nhảm. Thời gian đầu, anh rất buồn bực và thường đập phá đồ đạc.
Mức độ bệnh tình của anh ngày càng nặng, có lúc anh tự làm tổn thương bản thân. Tôi phải gửi hai con sang nhà bà nội để tiện chăm sóc anh và tránh cho các con chứng kiến cảnh bố như vậy. Cuối tuần, ông bà hoặc các bác đưa chúng về thăm bố. Tôi không thể đi làm vì không ai trông anh. Hai vợ chồng sống nhờ trợ cấp của trường và tiền quyên góp từ sinh viên. Sau đó, tôi tìm được việc làm phù hợp để dạy anh cùng. Chúng tôi ngày ngày ở nhà đan áo len và may vá, đủ sống qua ngày. Ba năm đó là những nỗi đau tôi không thể tưởng tượng nổi. Khi các con ôm anh, anh xúc động nhưng nhanh chóng lại đau đầu và trở nên cuồng loạn. Các con dù nhỏ nhưng hiểu và thương bố. Con gái lớn từng khóc nói với tôi: "Mẹ ơi, mẹ chữa bệnh cho bố đi. Nếu không có tiền thì bán nhà chữa bệnh cho bố. Đừng để bố phải đau đầu như thế!"
Tôi đã tốn nhiều tiền để chữa bệnh cho chồng, nhưng tình trạng của anh vẫn rất khó khăn. Tôi không biết phải nói với con về bệnh tình của bố, khi từ một người trí thức, anh trở nên điên dại. Cuộc sống của anh như rơi xuống vực thẳm, còn mẹ con tôi cũng khổ sở. Đêm nào tôi cũng nắm chặt tay anh, vừa để anh cảm thấy an toàn, vừa hy vọng anh sẽ tỉnh táo trở lại. Nhưng vào một tối đầu hè năm 2013, khi tôi đang ngủ, anh đã lặng lẽ ra đi. Khi phát hiện anh không nằm trên giường và cửa phòng mở toang, tôi hoảng hốt tìm kiếm. Khi nhìn thấy anh nằm sấp ngoài sân, tôi gần như ngất lịm.
Tôi vẫn không rõ chồng mình tự tử hay chỉ bị trượt chân khỏi ban công. Dù thế nào, tôi ước anh vẫn ở bên mẹ con tôi, thay vì ra đi đột ngột. Dù không tỉnh táo, anh vẫn là bố của con, chồng của tôi. Anh chọn ra đi để nhẹ gánh cho mẹ con tôi, khiến tôi vừa giận vừa thương. Hơn 2 năm trôi qua, nỗi đau vẫn còn, mỗi khi nhớ lại tôi lại ứa nước mắt. Đọc những dòng tâm sự của bạn, tôi muốn chia sẻ nỗi lòng để vơi bớt nỗi buồn. Hiện tại, tôi chỉ tập trung nuôi dạy con và cảm ơn đời vì đã cho tôi 2 đứa trẻ, là chỗ dựa vững chắc. Tôi hy vọng Huyền sẽ có hạnh phúc bên chồng và các con. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe!



Source: https://afamily.vn/nua-dem-nhin-canh-cua-phong-ngu-mo-toang-toi-hot-hoang-di-tim-chong-7128.chn